thế giới tĩnh lặng và anh
Tiêu điểm phiên Mỹ 20/9: Tĩnh lặng trước bão lớn! với đồng bảng Anh phục hồi ở một mức độ khiêm tốn sau khi chạm mức thấp nhất trong 37 năm là 1.1351 vào cuối tuần trước. Ngân hàng Trung ương Anh cũng sẽ đưa ra quyết định chính sách vào thứ Năm, và một đợt
Với chức năng là danh từ, STILL có nghĩa là một khoảng thời gian yên tĩnh và bình lặng Ví dụ: I enjoy reading books, studying and working in the still of the night. Tôi thích đọc sách, học tập và làm việc trong màn đêm tĩnh lặng. Hình ảnh minh hoạ cho THE STILL OF THE NIGHT 3.
Nguyễn Nhật Ánh. Thich Nhat Hanh. Yosbook. Combo Tĩnh Lặng và Tìm Bình Yên Trong Gia Đình ( Tặng Kèm Sổ Tay ) 5. Đã bán 112. Thầy Cô Giáo Hạnh Phúc Sẽ Thay Đổi Thế Giới - Tập 2 - Đi Như Một Dòng Sông (Tái Bản) 5. Đã bán 202.
MÙA THU LÁ BAY, MỘT MAI EM ĐI - Dòng Nhạc Tình Ca Xưa Lãng Mạn, Sâu Lắng - Tình khúc Ru Ngủ Về Đêm Nhạc Trữ Tình Chọn Lọc 7:07:12
Melbourne, Úc: Cuộc diễu hành bằng xe hơi nhằm giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp và nâng cao nhận thức về cuộc bức hại của chế độ cộng sản Trung Quốc [05-10-2022] Đại học Delaware: Người tham dự Ngày cộng đồng Trải nghiệm sự tĩnh lặng của Pháp Luân Đại Pháp [05-10-2022]
Tĩnh Lặng - Sức mạnh tĩnh lặng trong thế giới huyền ảo Mã sản phẩm: NH04724 69,000 ₫ Thông tin sản phẩm Chánh niệm là sự thực tập làm cho những tiếng ồn trong mình yên lắng lại. Không có chánh niệm, chúng ta có thể bị nhiều thứ lôi kéo, chẳng hạn như những tiếc nuối, buồn phiền trong quá khứ.
trolinabus1977. Giới thiệu Văn án 1 “Lớp chúng mình có một bạn học mới chuyển đến, tên là Tần Dữ.” “Hôm nay Tần Dữ nói chuyện với mình, cậu ấy hỏi mình, văn phòng viên chủ nhiệm ở đâu? Nếu như mình có thể nói chuyện thì tốt biết bao.” “Hôm nay mình đã đổi bạn cùng bàn mới, là Tần Dữ. Bây giờ là 1 giờ sáng, mình mất ngủ rồi.” “Kỳ nghỉ 1-5, ba ngày rồi mình chưa nhìn thấy Tần Dữ… Bồ Thần, mày nghĩ cái gì vậy? Mày là một cô bé câm.” Bồ Thần chẳng thể nào nghĩ tới, nhật ký của mình sẽ bị bạn học nhìn thấy. Phòng học đột nhiên yên tĩnh, mọi người lẳng lặng ăn dưa, Bồ Thần thành tích bình thường, không thể nói chuyện, cũng yêu thầm học bá 1 + hotboy Tần Dữ, nhưng Tần Dữ người ta có thích một bạn nữ rồi. 1 Chăm chỉ học cho nên điểm cao. Lúc này, quyển nhật ký vừa vặn truyền đến tay Tần Dữ. Bồ Thần cúi đầu, vô cùng xấu hổ. Tần Dữ cầm quyển nhật ký đi đến trước bàn Bồ Thần “Ngày đầu tiên chuyển đến tớ đã thích cậu rồi, còn cậu thì sao?” Văn án 2 Cô có một người bố bị câm điếc, bố cô đã dùng thân thể không hoàn hảo, chống đỡ cho cô một vùng trời vẹn nguyên. Trong lòng cô, bố là người đàn ông đẹp trai nhất. Năm ấy 16 tuổi, cô gặp được Tần Dữ ngông cuồng, ngỗ ngược. Sau này, Tần Dữ ở trong lòng cô đẹp trai như bố vậy. Mười năm trôi qua, anh đã thay đổi càng thêm trưởng thành, có sức hấp dẫn, điều không thay đổi chính là sự cưng chiều anh dành cho cô, còn có tình yêu thuở ban đầu. PS Nữ chính là người câm, dây thanh đới không phải bẩm sinh bị hỏng. – Nam nữ chính là cameo trong “Tình yêu và anh” trên web.
Editor Ê Đê Ban Mê Bất kể vào lúc nào anh cũng sẽ không bỏ cô lại, lúc Tần Dữ nói lời hứa hẹn này, Bồ Thần đúng lúc cắn trúng một hạt nho khô trên bánh mì, hương vị chua chua ngọt ngọt tràn khắp đầu lưỡi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn hứa ở tuổi này mơ mộng lại yếu ớt, giống như từng cái bong bóng xinh đẹp, hoàn toàn không cần tác động bên ngoài làm hỏng, sau khi toát ra năm màu rực rỡ thì sẽ tự tiêu tan. Bồ Thần biết rõ lời như vậy còn dễ vỡ hơn bong bóng, nhưng cô vẫn muốn tin anh. Cô lại tìm một hạt nho khô cắn lấy, yên lặng trả lời người trước mắt. Cô không biết nên nói gì. Vận may đời này của cô đều dùng để gặp anh. Tần Dữ cũng không cần đáp lại, anh chỉ muốn để cô hiểu rõ tâm ý của anh. Anh một lần nữa ra hiệu cho cô uống nước, nói “Chờ cậu ăn xong, tớ sẽ sắp xếp lại nội dung môn Toán hôm nay cho cậu.” Cô lên lớp hoàn toàn không nghe vào, anh đều nhìn thấy. Bồ Thần gật đầu, lần này không từ chối ý tốt của chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Cô cầm lấy ly nước, uống nửa ly, âm thầm thở một hơi thật dài, ngồi cáp treo cả buổi sáng, trong khoảnh khắc xấu hổ cuộc đời vô cùng ảm đạm, trong cái chớp mắt tiếp theo Tần Dữ lại trao cho cô những sắc màu rực rỡ. Lúc thầm mến Tần Dữ, cô không cần bất kỳ sự can đảm gì, nhưng mỗi một bước sau đó, mặc kệ là đối mặt với anh hay là đối mặt với nhiều ánh mắt trong lớp thì đều cần sự dũng cảm mà cô không tưởng tượng nổi. “Tại sao lại mất hồn rồi?” Tần Dữ lấy ly nước từ trong tay cô rồi đậy nắp lại. Bồ Thần gặm bánh mì, trong tay kia nắm chặt điện thoại, sau khi xoắn xuýt cô vẫn nói ra sự lo lắng của mình [Cậu không sợ người khác nói cậu à?] Cô sợ, cô không muốn anh trở thành đề tài câu chuyện cho người ta bàn tán lúc nhàm chán. Tần Dữ “Nói tớ cái gì? Nói tớ sao lại thích cậu à?” Nếu chỉ bàn tán đơn giản như vậy thì tốt rồi, nhưng chắc chắn là không phải. Bồ Thần [Nói không chừng còn khó nghe hơn.] Tần Dữ thấy không sao cả “Nếu như bọn họ cảm thấy tớ không bình thường thì đó là chuyện của bọn họ, tớ cũng không thể yêu cầu mọi người đều suy nghĩ giống tớ. Bồ Thần cậu đừng tự coi nhẹ chính mình, nam sinh thích cậu không phải chỉ có một mình tớ, bọn họ không dám thừa nhận mà thôi.” Bồ Thần chưa từng cảm thấy mình có sức hấp dẫn lớn như vậy, cho nên lúc anh nói có rất nhiều nam sinh thích cô, cô có chút dở khóc dở cười [Không cần an ủi tớ đâu.] “Cậu cho là tớ an ủi cậu? Ngay cả tớ cũng thích cậu, cậu tự ngẫm lại xem cậu làm cho người ta thích tới mức nào.” “...” “Cậu không cần phải lo lắng người khác chê cười tớ, tớ hoàn toàn không thèm để ý. Bọn họ trêu chọc tớ ở sau lưng là bởi vì tớ đẹp, học giỏi, lại có tiền, nếu không người khác sẽ không chú ý đến tớ như thế.” “...” Bồ Thần nâng điện thoại, không có đường nào để gõ chữ đáp lại anh. Tần Dữ lại mở một gói bánh mì, mùi vị của cái này còn ngon hơn cái bánh mì nho khô vừa rồi, anh để ở bên cạnh cho cô ăn. Anh hỏi “Còn có gì lo lắng không? Nói hết luôn một lần nào.” Bồ Thần chậm rãi lắc đầu. Tần Dữ không yên lòng, sợ cô giấu nỗi buồn trong lòng. Chuyện mà anh vốn dằn xuống đáy lòng không muốn nhắc đến, anh lấy ra cho cô giải sầu “Lúc đầu tớ chuyển trường là bởi vì đã xảy ra chuyện mà trong mắt người khác, tớ không tiếp tục ở trường cũ được nữa, tớ không thèm để ý bạn học bàn tán tớ như thế nào, là người trong nhà cảm thấy tớ không chuyển trường thì không được, trong lúc tớ nằm viện bọn họ đã làm thủ tục chuyển trường, tìm trường học tốt mới cho tớ.” Bồ Thần ân cần nói [Cậu bị thương ở đâu?] Tần Dữ chỉ vào phần bụng “Trúng mấy nhát dao.” Anh đùa với cô “Sau này cậu đừng chọc giận tớ, chọc giận tớ thì chỗ này của tớ sẽ đau.” Bồ Thần nào có tâm tư đùa giỡn với anh [Vẫn chưa hồi phục sao?] Tần Dữ; “Hồi phục rồi. Yên tâm, không phải tớ đánh nhau ẩu đả với người khác, là chuyện tình cảm của bố mẹ, lửa cháy đến chỗ tớ.” Anh phát hiện ra điểm chú ý của cô lệch ra khỏi dự tính ban đầu của anh, anh uốn nắn cho cô “Tớ nói với cậu những chuyện này là muốn cho cậu biết, tớ không thèm để ý tới sự bàn tán của người khác không phải chỉ là nói thôi, là thật sự không thèm để ý, cậu nói xem tớ còn có thể để ý vài câu giễu cợt của người khác không?” Bồ Thần có thể tưởng tượng ra được lúc anh bị thương đã đau tới mức nào, cô đồng ý với anh [Sau này tớ sẽ không chọc giận cậu, mãi mãi cũng sẽ không.] Tần Dữ cười “Có thể chọc giận tớ, nhưng không cho phép cậu một mình buồn phiền.” Anh rút sách Toán từ trong chồng sách giáo khoa rồi lật ra, chăm chú nhìn đề bài, một lát nữa sẽ giảng cho cô nghe. Người trong phòng học dần nhiều lên, mọi người ăn cơm xong lục tục ngo ngoe trở về. Khó tránh khỏi lòng hóng hớt, sau khi họ ngồi xuống là muốn nhìn Bồ Thần và Tần Dữ một chút. Bồ Thần cảm nhận được vô số ánh mắt quan sát, cô ra vẻ bình tĩnh mà cúi đầu ăn bánh mì. Triệu Thù từ lầu một đi lên, trong tay cầm mấy túi chiến lợi phẩm, cô ấy ném hai túi lên bàn của Bồ Thần và Tần Dữ “Lấy được từ chỗ Bành Tĩnh Dương, hơi cay, Thần Thần cậu ăn kèm với bánh mì đi.” Bồ Thần cầm lên, là một bao sợi cay. Tần Dữ không thích ăn mấy thứ đồ ăn vặt này, anh họ nhà chú ba của anh thích ăn, còn có biệt danh là “Tiểu hoàng tử sợi cay”. Anh bỏ cái túi kia của anh vào trong túi áo đồng phục của Bồ Thần, Bồ Thần quay mặt nhìn anh, anh như người không liên quan, tiếp tục xem bài trong sách Toán. “Ôi chao, không tồi không tồi.” Triệu Thù trêu chọc Tần Dữ hai câu, không khác gì với bình thường, cô ấy ngâm nga bài hát đi về phía vị trí của mình. Tình tay ba mà mọi người lo lắng hoàn toàn không tồn tại, có mấy nữ sinh giật mình, hóa ra Tần Dữ và Bồ Thần là một đôi, Triệu Thù và Bành Tĩnh Dương có quan hệ không tầm thường. “Chỗ này của tớ còn một cái bánh mì ngon, cậu có muốn không?” Tần Dữ sợ Bồ Thần chưa ăn no nên hỏi. Sức ăn của Bồ Thần nhỏ, một cái bánh mì là đủ, cô lắc đầu [Tớ ăn no rồi.] Cô cầm giấy lau khóe miệng [Cậu giảng bài đi.] Trong khoảng thời gian đó, cô mất hồn hai lần, Tần Dữ dùng bút gõ lên sách giáo khoa, rất nhanh cô đã hoàn hồn. Tần Dữ vô cùng kiên nhẫn, không xác định được vừa rồi cô nghe hiểu hay chưa, anh nói “Bài này khó, tớ giảng thêm một lần cho cậu, nhớ sâu thêm một chút.” Bồ Thần thật đúng là nghe không hiểu bài đó, cô cảm kích sự ân cần của Tần Dữ [Cảm ơn cậu.] Tần Dữ nhìn cô “Sau này không được nói cảm ơn tớ nữa, còn nói thì tớ sẽ không giảng bài cho cậu nữa.” Bồ Thần đồng ý với anh, không đồng ý cũng không được, cô không thể hiện thái độ là anh cứ nhìn cô chằm chằm, nhìn đến mức cô đỏ mặt tới mang tai. Thời gian nghỉ trưa, Tần Dữ bổ túc cho cô hai môn Toán và Vật lý. Giảng xong bài cuối cùng, Bồ Thần đi nhà vệ sinh một chuyến, thuận tiện ra hành lang bên ngoài hít thở. Hiện tại cô là trung tâm của cơn bão hóng chuyện, mọi cử động đều có người chú ý, cô đi từ chỗ ngồi đến cửa trước của phòng học vẫn luôn có người đưa mắt nhìn, làm cô không tự nhiên đến mức suýt nữa không đi được. Ra khỏi phòng học, Bồ Thần hít thở sâu. Khoảng thời gian giày vò đồng thời vui vẻ. “Thần Thần.” Triệu Thù dựa vào khung cửa sau của phòng học, chờ cô cùng đi vệ sinh. Ở trong lớp, ngoại trừ Tần Dữ thì Triệu Thù chính là một khúc gỗ nổi khác của cô, có Triệu Thù bên cạnh, cảm giác an toàn bỗng nhiên tới. Vừa rồi Bồ Thần ra ngoài gấp gáp nên quên mang điện thoại, cô vỗ vỗ túi đồng phục. Triệu Thù hiểu rõ cô có ý gì “Không mang điện thoại cũng không sao, tớ không có chuyện gì quan trọng cả, đều là vài lời nhảm nhí, cậu không chê phiền thì nghe một chút là được.” Triệu Thù ôm lấy vai cô, đến gần bên tai cô “Ôi, được học sinh giỏi nam thần tỏ tình trước mặt mọi người là cảm giác gì thế? Có phải vui vẻ muốn chết rồi không?” Bồ Thần luống cuống, xấu hổ đẩy Triệu Thù. Triệu Thù cười “Những nữ sinh khác đều giống như tớ, bọn họ hâm mộ cậu, không nhịn được sự tò mò nên mới luôn nhìn cậu, không có ác ý gì, cậu không cần phải thấy có gánh nặng trong lòng.” Bồ Thần dùng sức gật đầu, im ắng nói câu “Cảm ơn cậu.” Từ nhà vệ sinh trở về, cô vẫn muốn ở trên hành lang một lúc. Triệu Thù vỗ vỗ vai cô “Đừng ở bên ngoài quá lâu, tớ đi vào đọc tiểu thuyết đây, truyện đăng nhiều kỳ mà tớ đu hôm nay có chương cuối.” Bồ Thần vẫy vẫy tay, ra hiệu cho cô ấy cứ bận việc của mình, không cần lo lắng cho cô. Cô ghé vào trên lan can hóng gió, sắp xếp lại suy nghĩ rối bời. Bên cạnh không biết đã có thêm một bóng đen từ lúc nào, cô bỗng quay mặt lại. Ân Hạo ghé vào trên lan can bên cạnh cô, thở một cái thật dài. Trong lòng Bồ Thần tự nhủ, cậu than thở cái gì chứ. Bình thường Ân Hạo vô cùng dẻo miệng, lúc này lại trở nên ngọng nghịu, cậu ta gãi gãi mi tâm, khuyên bảo cô “Gì ấy nhỉ, cậu phải nghĩ theo hướng tốt, nếu không có một màn của ngày hôm nay, chỉ sợ đến lúc tốt nghiệp Tần Dữ cũng không biết cậu thầm mến cậu ấy, cậu cũng không biết thật ra người cậu ấy thích là cậu, hiện tại tốt biết bao, đúng không?” Bồ Thần không hy vọng cậu ta tự trách, cô thuận theo lời cậu ta nói mà gật đầu. Ân Hạo giải thích “Tớ nói như vậy cũng không phải là giải vây cho chính tớ, cậu coi như là do định mệnh đi, là phúc thì không phải là họa.” Bồ Thần “...” Vì để biểu hiện sự áy náy của mình mà Ân Hạo tự mình chủ động hứa hẹn “Sau này tớ chắc chắn sẽ nộp bài tập tiếng Anh đúng hạn, sẽ không kéo chân sau của cậu nữa, hai năm sau này, anh đây bảo kê cho cậu, ai nói cậu chính là sống mái với tớ.” Bồ Thần cười cười. Ân Hạo thấy cô cười thì trái tim lơ lửng hạ xuống. Nếu như bởi vì việc hôm nay nhật ký bị xem mà cô tự khép mình lại, vậy cậu ta sẽ hối hận chết. Trong phòng học, Tần Dữ đợi mười mấy phút không thấy Bồ Thần quay lại, anh đứng dậy thò đầu nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng Bồ Thần anh mới yên tâm. Giờ học buổi chiều, sự chú ý của Bồ Thần đã tập trung hơn mấy phần, thời gian mất hồn từ từ giảm bớt. Nghỉ giữa giờ, Tần Dữ dựa vào tường, cầm xoay một cây bút chơi. Cả ngày hôm nay anh không làm đề, thậm chí ngay cả tài liệu cũng không lấy ra. Bồ Thần không hy vọng chuyện của mình ảnh hưởng đến kế hoạch ôn tập thi của anh, cô hỏi anh [Sao cậu không làm bài?] Tần Dữ giương mắt nhìn cô “Hôm nay tâm tình tớ tốt, làm biếng một ngày.” Anh nói đến mức hùng hồn, Bồ Thần không tiếp lời được. Tần Dữ ngồi thẳng dậy, hỏi xin cô mấy tờ giấy ghi chú, lúc viết lên giấy ghi chú anh đã lấy tay che lại, không cho cô thấy anh viết cái gì. Anh viết tổng cộng hai tờ, sau khi gấp đôi mỗi tờ giấy ghi chú mấy lần thì vò thành một viên giấy nhỏ. “Cậu rút một cái, xem xem có thể rút được phần thưởng may mắn lớn hay không.” Hai viên giấy nằm trong tay anh, anh mở tay ra đặt trước mặt cô. Bồ Thần hỏi [Thưởng gì vậy?] Tần Dữ “Cậu rút đi là biết.” Bồ Thần tùy ý cầm một cái mở ra, trên tờ giấy ghi chú nhăn nhúm viết [Cảm ơn đã tham gia! Giải thưởng Mười một miếng socola.] Tần Dữ lấy mười một miếng socola từ trong túi đưa cho cô, nói rõ trước “Không thể ăn nhiều, ăn nhiều sâu răng.” Bồ Thần phản bác theo bản năng [Tớ không phải là trẻ con, sẽ không sâu răng.] Cô không định lấy [Tớ có socola rồi.] Kẹo và socola là hai loại đồ ăn vặt mà trong cặp cô chưa bao giờ thiếu. Tần Dữ “Đây là tớ mua, không giống với của cậu. Cuối cùng sau này không cần lấy mẹ tớ ra làm bình phong để tặng cậu socola cũng nữa.” Bồ Thần đột nhiên hiểu ra [Socola lần trước cậu đưa cho tớ, nói là cô đi công tác mang về nhưng thật ra là cậu mua, đúng không?] “Ừm, tớ bảo ông bà nội gửi từ nước ngoài về, bọn họ nói sau này có cơ hội thì mời cậu đến Luân Đôn chơi, bọn họ rất tiến bộ.” Tần Dữ để socola vào hộc bàn của cô “Chỉ cần cậu ăn không ngán, mỗi ngày tớ đều mua cho cậu.” Bồ Thần không chịu được sự lấy lòng ngay thẳng như vậy, cô tìm lời khác nói chen vào [Tớ có thể mở tờ giấy còn lại ra xem không?] Tần Dữ rút viên giấy lại “Không được, ngạc nhiên nhiều rồi thì sẽ không ngạc nhiên nữa, giữ lại trưa mai cho cậu rút lần nữa.” Anh bỏ viên giấy vào túi đựng đồ của ba lô. Bồ Thần nghe anh nói như vậy thì đột nhiên rất muốn kéo thanh tiến độ đến trưa mai. - Hết giờ tự học buổi tối, Tần Dữ gặp được Lục Bách Thanh dưới tòa nhà dạy học. Hẳn là cố ý chờ anh, trong tay Lục Bách Thanh cầm tờ “Nature” kỳ mới nhất. Bồ Thần và Triệu Thù lên tiếng chào hỏi Lục Bách Thanh rồi cùng nhau rời đi trước. Lục Bách Thanh đưa tạp chí cho Tần Dữ, hai người đi về phía trường học, bãi đậu xe cũng ở hướng đó. “Chú về lúc rạng sáng nay à?” Tần Dữ hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy. Lục Bách Thanh không trả lời mà hỏi lại “Bố cháu nói với cháu à?”Tần Dữ “Vâng.” Trong ngày nghỉ bố bay tới New York, không nghĩ tới lại ở cùng một khách sạn với Lục Bách Thanh, gặp được Lục Bách Thanh ở phòng ăn của khách sạn, duyên phận này cũng không ai có được. Anh hỏi “Chú đi thăm cô sao?” Trước khi Lục Bách Thanh hỏi anh tại sao lại gọi là cô, Tần Dữ chủ động giải thích “Đám Triệu Thù bọn họ gọi cô của Bồ Thần thì gọi thẳng là cô, cháu cảm thấy gọi cô nghe hay hơn là gọi sư mẫu*, chú cũng không thích có chữ cũ’ đúng không? Chờ sau này cháu sẽ ra sức gọi chú là chú.” *Vợ của thầy. Từ này có trong từ điển tiếng Việt, là một từ cũ. Lục Bách Thanh được tiếng chú này lấy lòng, không truy đến cùng lần giải thích này của Tần Dữ có hợp lý hay không. “Chú và cô hiện tại thế nào rồi?” Tần Dữ vẫn khá quan tâm đến sự tiến triển của Lục Bách Thanh và Bồ Văn Tâm, nếu như bọn họ có thể phục hôn, vậy đối với anh và Bồ Thần mà nói thì trăm lợi không có hại. Lục Bách Thanh “Chỉ là đi thăm cô ấy một chút.” Trước đó Bồ Văn Tâm không biết anh ấy ở Tô Thành, anh ấy còn có thể nhịn không gặp cô ấy, từ lần họp phụ huynh đó, sự nhớ nhung sinh trưởng. Ngày nghỉ một tháng năm anh ấy bay qua đó, hai lần gặp mặt cô ấy cộng lại chưa được ba tiếng đồng hồ, cô ấy còn bận tăng ca. Lục Bách Thanh không nói chuyện của mình nữa, ngược lại nhắc đến “Chú đã nói chuyện với bố cháu một lúc, nếu ông ấy và mẹ cháu ý thức được sai lầm trước kia, bây giờ muốn đền bù, vậy thì cháu hãy cho bọn họ một cơ hội.” Trên đoạn đường từ lầu dạy học đến bãi đậu xe, mặc kệ Lục Bách Thanh nói cái gì, Tần Dữ đều không phản bác, thậm chí là chăm chú lắng nghe. Dù sao xác suất cao là anh và Lục Bách Thanh sẽ trở thành người một nhà, là người một nhà chân chính, giữ gìn mối quan hệ với chú ấy chắc chắn sẽ không sai. Tần Dữ nghiêm túc nói “Thầy Lục, sau này vào ngày nghỉ chú cứ đi thăm cô, cháu sẽ thay chú chăm sóc chú Bồ và Bồ Thần, trước kia đều là chú thu dọn cục diện rối rắm cho cháu, bây giờ đổi thành cháu ra sức giúp chú.” Lục Bách Thanh cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười “Cháu quản tốt bản thân cháu, đừng gây thêm phiền phức cho chú là được.” Tần Dữ cam đoan “Sẽ không gây thêm phiền phức cho chú nữa, sẽ chỉ làm việc tốt hơn thôi.” Lục Bách Thanh hiểu hành vi “không bình thường” hiện tại của Tần Dữ thành, quan hệ của anh và bố mẹ dịu lại, trong lòng không còn gút mắc nữa cho nên mới nghe lời như vậy. Lúc hai người sắp đi đến cổng trường thì tách ra. Ra khỏi trường, Tần Dữ nhìn thấy bóng dáng một cao một thấp ở đầu con hẻm. Bồ Thần dùng một tay ôm lấy cánh tay của Bồ Vạn Lý, cô nghiêng đầu, một tay còn lại cầm điện thoại, không biết cô đang nói gì với Bồ Vạn Lý, trông tâm tình không tệ. Anh lấy điện thoại từ trong túi đồng phục ra, từ xa chụp một tấm. Về đến nhà, Tần Dữ tắm rửa rồi bắt đầu làm đề, ban ngày đã cho mình nghỉ một ngày, buổi tối anh lại bù toàn bộ, làm hết một lần không ít đề nên làm. Gần mười một giờ, anh hỏi Bồ Thần [Làm bài tập xong chưa?] Trước đó Bồ Thần muốn nhắn cho anh nhưng lại sợ làm ảnh hưởng anh học tập, bây giờ chờ được tin nhắn của anh bèn nhanh chóng trả lời [Làm xong rồi, đang cày đề Toán.] Tần Dữ dặn dò cô [Đừng thức quá khuya, không biết thì ngày mai tớ giảng cho cậu, đi ngủ sớm một chút.] Bồ Thần [Ngủ ngay đâu.] Cô xoắn xuýt xem có cần chúc anh ngủ ngon hay không, anh lại nhắn tới [Trước khi cậu ngủ thì nói với tớ một tiếng.] Câu nói này của anh khiến cô cảm nhận được rõ ràng, quan hệ của bọn họ đang gần lại từng chút một. Tần Dữ để điện thoại xuống rồi vùi đầu vào đề thi. Hai mươi phút sau, Bồ Thần nói cho anh biết [Tớ ngủ đây.] Tần Dữ [Cậu không chúc tớ ngủ ngon sao?] Anh bảo cô nói với anh một tiếng trước khi ngủ chính là vì chúc cô ngủ ngon. Đây cũng là hai chữ mà Bồ Thần đã muốn nói với anh từ lâu [Ngủ ngon.] Tần Dữ [Ừm, ngủ ngon, mơ đẹp, trong mơ không được ăn vụng kẹo.] - Ngày hôm sau, trời đầy mây, dự báo sẽ có mưa, gió lớn đã thổi một đêm, lúc này vẫn chưa ngừng. Bồ Thần từ bỏ việc mặc váy, tìm quần dài ra thay vào. Hôm nay bố làm cơm nắm kiểu Trung Quốc, Tần Dữ thích ăn cái này, bố thường làm món này. Lúc ăn cơm, Bồ Thần nhận được tin nhắn của Tần Dữ [Tớ đến dưới lầu nhà cậu ngay đây.] Sau đó liên tục nhận được năm sáu tin. Bồ Vạn Lý rót cho con gái một ly sữa, hỏi cô [Cô của con à?] Bồ Văn Tâm đang ở New York, bởi vì chênh lệch múi giờ mà cô ấy thường xuyên gửi tin nhắn cho Bồ Thần vào lúc ăn sáng, dặn dò cô không được kén ăn, nhớ uống sữa ăn trái cây. Bồ Thần lắc đầu, nói thật với bố [Không phải là cô, là Tần Dữ, cậu ấy đang đến nhà chúng ta, nói là tới lấy bữa sáng của cậu ấy, một phút cũng không chờ được.] Bồ Vạn Lý nghe xong thì cười, cho là Tần Dữ đói bụng nên mới tới sớm như vậy, bình thường đều là con gái mang bữa sáng đến trường cho thằng bé [Nó đang ở tuổi lớn, dễ đói.]Ông lại bỏ thêm một nắm cơm vào trong túi cho Tần Dữ, trái cây cũng được thêm nửa phần. Bồ Thần nghe bố nhắc nhở như thế thì nhận ra, Tần Dữ hình như đã cao hơn một chút so với lúc vừa chuyển tới, cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không. Vì để tiết kiệm thời gian, lúc bố đóng gói cho Tần Dữ, cô tăng tốc độ ăn bữa sáng của mình. Bồ Vạn Lý sợ con gái nghẹn nên khẽ vuốt sau lưng cô [Chậm một chút.] Bồ Thần nhét miếng cơm cuối cùng vào trong miệng rồi chia sẻ tin tức tốt với bố [Bố ơi, con định sau này sẽ học ngành Luật, con muốn làm luật sư, Tần Dữ đã giúp con hỏi bố mẹ cậu ấy, con như vậy có thể làm luật sư được, chỉ là phải vất vả hơn người khác rất nhiều, con không sợ khổ. Cô cũng nói, có gay go hơn nữa thì cũng không thể bằng hai năm con học tiểu học. Sau này bố không cần lo lắng cho con, con sẽ cố gắng học hỏi Tần Dữ, không biết thì cậu ấy sẽ dạy con.] Sự vui vẻ của Bồ Vạn Lý được viết lên trên mặt, ông nhắc nhở con gái [Nghe thầy Lục của các con nói, sau này Tần Dữ sẽ ra nước ngoài, bây giờ đang chuẩn bị cho cuộc thi, nó còn có thời gian phụ đạo cho con sao? Con đừng làm chậm trễ thời gian người ta học tập.] Bồ Thần [Không đâu ạ, con hiểu mà. Mục tiêu của Tần Dữ là Học viện Công nghệ Massachusetts, con không có cách nào so với cậu ấy được, nếu như con có thể thi đậu Đại học Chính trị và Pháp luật là rất thỏa mãn rồi.] Bồ Vạn Lý xoa đầu con gái, ông không biết biểu đạt tình cảm như thế nào, tất cả sự vui mừng chỉ hóa thành một câu [Đừng làm mình mệt mỏi, vui vẻ quan trọng nhất.] Nói tạm biệt với bố, cô đeo ba lô, mang theo bữa sáng của Tần Dữ vội vàng đi xuống lầu. Tần Dữ đang đứng ở vỉa hè đợi cô, trong tay cầm một hộp sữa. Sáu giờ hai mươi sáu phút sáng, anh đã gặp được cô. Bồ Thần đi mấy bước đến trước mặt anh [Chờ sốt ruột rồi đúng không?] Tần Dữ “Không vội, tớ không đói, đặc biệt tới đón cậu, cùng cậu đến trường.” Anh nói với cô “Sau này mỗi ngày tớ đều ở đây đợi cậu.” Bồ Thần âm thầm vui vẻ, có điều cô không biểu hiện lên mặt. Cô đưa cơm nắm cho anh, giúp anh xách sữa bò và mấy loại trái cây bố đã cắt. Hai người bước đi không nhanh không chậm, thời gian còn sớm, trong con hẻm nhỏ hơi vắng vẻ, không biết ngọn gió cuốn lấy mùi hương hoa hồng của nhà ai mà tràn ngập trong không khí xung quanh. Bồ Thần nghiêng đầu nhìn anh [Có phải là cậu lại cao thêm một chút không?] “Ừm. Mỗi ngày ăn bữa sáng dinh dưỡng do chú Bồ làm, đã cao thêm một hai centimet.” Bồ Thần cười cười, sau đó không bắt chuyện với cậu nữa, để anh yên tĩnh ăn sáng. Tần Dữ dừng chân, anh nói “Cậu đi phía trước tớ.” Nhưng mà như thế thì cô không nhìn thấy anh được nữa. Bồ Thần [Đi trước tớ khó chịu.] Tần Dữ “Sau này quen rồi thì sẽ không khó chịu nữa. Hôm nay gió lớn, tớ đi phía sau đúng lúc cản cho cậu.” Bồ Thần tìm lý do [Tớ mặc nhiều, không lạnh.] Tần Dữ đành phải theo ý cô. Bồ Thần duy trì khoảng cách thích hợp với anh, thỉnh thoảng cô sẽ cố ý chậm bước chân, nhìn bóng lưng của anh thêm vài lần, lúc anh quay đầu tìm cô, cô sẽ lập tức đuổi theo. Từ trong con hẻm đi ra, hai người vừa lúc đến khi có tín hiệu cho người qua đường, xe trên đường chạy tới từ hai phương hướng chậm rãi dừng lại nhường đường, hai người nhanh chóng đi qua vạch. Tiến vào trường học, Bồ Thần đưa sữa cho anh, bảo anh đừng chỉ ăn cơm nắm. Tần Dữ nhận lấy sữa, uống mấy ngụm rồi lại đưa cho Bồ Thần. Bồ Thần nghi hoặc [Cậu không uống nữa sao?] Tần Dữ “Uống chứ, ăn mấy miếng cơm nắm rồi uống, cậu cầm giúp tớ, chờ đến lúc uống cậu lại đưa cho tớ. Sau này nghỉ giữa giờ lúc cậu uống sữa không hết, tớ cũng cầm giúp cậu.” Bồ Thần chỉ cho là anh thuận miệng nói. Cô có thói quen uống sữa hoặc sữa chua vào giờ nghỉ giải lao, thói quen này đã được nuôi dưỡng từ tiểu học, giữ cho đến bây giờ. Tập thể dục giữa giờ xong, việc thứ nhất của Bồ Thần khi về chỗ ngồi chính là lấy sữa ra, cắm ống hút vào rồi im lặng hút. Mỗi lần Tần Dữ nhìn cô uống sữa là muốn cười, cảm thấy tư thế hai tay bưng sữa của cô vô cùng giống trẻ con. Bồ Thần vừa ngẩng đầu là nhìn thấy Tần Dữ với khóe miệng cười mỉm, đi vào từ cửa trước, anh không xem ai ra gì mà nhìn cô. Chờ Tần Dữ ngồi vào chỗ của mình, cô hỏi [Cậu cười cái gì?] Tần Dữ chống cằm nhìn cô “Không cười gì cả, thấy cậu bất kể là làm gì thì tớ đều cảm thấy rất vui, rất thú vị.” Mỗi lần đến lúc này, Bồ Thần đều không có sức chống đỡ. Tần Dữ “Lời tớ nói chính là sự thật.” Bồ Thần “...” Anh nhất định phải nhấn mạnh một lần nữa. Tần Dữ thấy cô không uống sữa nữa thì đưa tay “Tớ cầm cho cậu, muốn uống thì tớ lại đưa cho cậu.” Bồ Thần nào có không biết ngượng mà để anh cầm sữa, cô vội vàng lắc đầu, nhanh chóng cắn ống hút [Tớ muốn uống.] Tần Dữ không miễn cưỡng cô, anh nhặt mấy cây bút trên bàn lên để vào trong hộp bút của Bồ Thần rồi nói “Tớ không có hộp bút, sau này bút của tớ để ở chỗ cậu, bọn chúng cuối cùng cũng có nhà để về rồi.” Chẳng những để bút vào hộp bút của cô, anh còn để sách Ngữ văn của mình vào trong giá đỡ sách của cô, dựa vào sách Ngữ văn của cô, sau đó lại lấy sách Toán của cô tới đặt lên chồng sách của anh, gần sát với sách Toán của anh. Bồ Thần cúi đầu yên lặng uống sữa, giả vờ như không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả.
Tĩnh lặng như ánh ngàn đời vẫn vậy. Dù thế gian có đổi dời như thế nào. Trăng vẫn tĩnh tại và dịu dàng toả sáng. Không quan tâm người đời biết đến hay không biết đến, khen hay chê. Trăng, vẫn làm việc của mình. Mang lại chút ánh sáng dịu dàng trong màn đêm tịch có lẽ cũng nên như vậy. Đừng vội lấy lý do vì nhân thế như này nên ta mới như vậy. Hãy học tập ánh trăng kìa. Luôn cho đi mà chưa từng phân biệt tốt xấu bao giờ 🍀🍀trang xuhuong xh moon
Chương 11 Khiến cô vui là chuyện anh có thể làm chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn rồi trên đường đến trung tâm thương mại Bành Tĩnh Dương thử ngẫm nghĩ, suy đoán vì sao Tần Dữ gọi hai nữ sinh này đến, kết hợp với lần trước Tần Dữ ăn tôm trong khay cơm của Bồ Thần, mỗi lần đến nhà ăn chỉ cần nhìn thấy Bồ Thần thì Tần Dữ sẽ luôn gọi Bồ Thần đến ngồi cùng bàn với bọn họ, còn không ngại phiền phức giải đề Toán cho Bồ Thần, mặc dù đều mượn danh nghĩa của có lý do nghi ngờ, dường như Tần Dữ có cảm tình với Bồ rằng bản thân cậu cùng bị cái ý nghĩ vớ vẩn này làm cho hoảng sợ, nhưng trước nay cậu luôn tin tưởng vào trực giác của bản anh em tốt đã vắt hết óc ra để hẹn cô gái mình thích ra ngoài chơi, về việc trợ giúp tất nhiên cậu sẽ không chối Tĩnh Dương vì tạo cơ hội ở chung riêng cho Tần Dữ và Bồ Thần, cậu không tính toán hiềm khích trước đây, nói với Triệu Thù “Đi thôi, tìm một trò chơi chúng ta đấu đơn.”Về phương diện học tập, Triệu Thù không thắng nổi Bành Tĩnh Dương, nhưng nếu nói đến chơi thì cô ấy không thua bất kỳ ai, “Đấu đơn thì đấu đơn, đừng để đến lúc đó thua rồi cậu lại lén lau nước mắt.”Ba từ cuối cô ấy nói nhỏ, chỉ có Bành Tĩnh Dương nghe bên đấu chọi gay gắt, không ai vừa mắt chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn xem thường đối phương, hai người đi đến quầy phục vụ đổi Dữ cùng Bồ Thần còn ở nguyên chỗ cũ, mắt thấy Bành Tĩnh Dương cùng Triệu Thù đi rồi, anh lại không thể kéo Bành Tĩnh Dương trở về, anh nhìn Bồ Thần, không biết có phải cô rất đau lòng Thần nhìn thấy nhiều máy gắp thú bông như vậy, đang chìm trong khiếp sợ chưa hoàn hồn lại được, thậm chí Bành Tĩnh Dương và Triệu Thù rời đi từ lúc nào cô cũng không chú lặng lẽ đếm trong lòng, các loại lớn nhỏ cộng lại phải đến 55 máy, bày thành hai hàng lớn, rất đồ sộ. “Muốn chơi gì? Tớ chơi với cậu.” Giọng điệu Tần Dữ ấm áp hơn buổi sáng rất Thần lắc đầu, cô không phải trẻ con, không cần lúc nào cũng có người bên cạnh, rất nhiều lúc cô không muốn giao tiếp với người khác chính là sợ mang đến phiền phức cho họ, lâu dài khiến người ta chán ghét.[Tớ muốn gắp thú bông, cậu đi chơi trò mình thích đi. Đợi tớ gắp được rồi, tớ đi tìm cậu.] Vốn muốn gõ chữ “tìm cậu” nhưng không biết có phải chột dạ không, cô đổi thành “tìm các cậu”.Tần Dữ thuận theo cô, anh đi đổi xu và đã nạp không ít tiền, dự định cho Bồ Thần một chút nhưng Bồ Thần không cần, khăng khăng tự mình đi mua xu, anh đành mặc Thần nhìn bảng giá, nạp tiền càng nhiều càng có lợi. Ban nãy cô nhìn thấy Tần Dữ đã nạp 2000 tệ ở trong thẻ hội viên, Bành Tĩnh Dương và Triệu Thù cũng làm thẻ hội viên, nạp không ít tiền nghe nói nhà Bành Tĩnh Dương và nhà Triệu Thù đều kinh doanh, ở khu biệt thự, nhà Tần Dữ thì càng không cần phải nói, chỉ riêng chiếc xe kia là số tiền rất nhiều người cả đời không kiếm không thể so với bọn họ điều đã ra ngoài chơi, không thể làm mất hứng của bọn họ, cô đổi 100 Thần cầm cái giỏ nhỏ, hơn 100 tệ chẳng đến nửa giỏ, cô không có hứng thú với game, trực tiếp đến máy gắp thú là lần đầu tiên cô chơi trò này, ban đầu chưa thể mò ra được quy luật, gắp mãi không xong một máy, mắt thấy xu trong giỏ càng lúc càng ít, cô còn chưa gắp được con cùng lúc chỉ còn hơn 20 xu, hai tay cô vẫn trống trơn như Thần đứng ở trước mặt máy gắp thú bông mình thích, an ủi bản thân, một con thú bông mà thôi, cho dù mua ở trên mạng cũng không đắt này trong lòng tựa như có một âm thanh khác đang nói, mua được không giống gắp được, gắp được có cảm giác thành tựu biết bao nói với chính mình, lại gắp tiếp ba lần cuối, thật sự không gắp được thì bỏ may cuối cùng cũng giá lâm, cô gắp được con thú bông mình yêu thích trong thời tăng thêm hứng khởi, cô lại di chuyển đến trước một máy gắp thú bông, phát hiện thú bông trong máy này cũng có con cô Bồ Thần không biết là, cái máy này hai phút trước vừa mới bị người khác gắp được, trong thời gian ngắn căn bản không gắp được thấy xu trong giỏ càng ngày càng ít, sắp nghèo rớt mùng tơi điện thoại của cô còn gần 1000 tệ, nhưng cô không nỡ nạp thêm này còn chưa được nửa tiếng, 100 tệ sắp bị bay sạch rồi, bố bận rộn một ngày mệt mỏi một ngày có khi cũng không kiếm được mấy trăm tệ, 100 tệ này còn không biết bố phải sửa bao nhiêu chiếc xe mới kiếm năm nay trong nhà dư dả không ít, từ khi cô của cô đi làm, mỗi năm đều gửi cho bố mấy vạn tệ, nhưng bố không động vào một phần nào, toàn bộ đều gửi ngân hàng, bố nói ông không có bản lĩnh gì tích góp của hồi môn cho cô của cô, số tiền này sau này giữ lại cho cô của cô lúc kết hôn mua đồ mình Thần nhìn thử xu trong giỏ, quyết định không gắp thú bông nữa, nếu như đã dùng hết xu rồi, cô nhàn rỗi không có chuyện gì làm, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của ba người ngoài chơi không thể quá keo kiệt, đây là câu nói trước khi ra ngoài bố liên tục dặn dò cô, bảo cô đừng không nỡ tiêu cùng Bồ Thần vẫn từ bỏ gắp thú bông, cô giữ trong giỏ nhỏ có xu từ đầu đến cuối, như vậy lát sau có gặp ba người bọn họ, cô mới không xấu ngồi trước mặt một trò chơi nhỏ, nhìn trên hình ảnh không ngừng thay đổi trên màn hình, làm bộ đang nghiên cứu xem chơi như thế nào, nhưng từ đầu đến cuối không bỏ xu vào nửa tiếng này tất cả mọi động tác và biểu cảm của cô đều ở trong tầm mắt Tần đó cô dừng trước máy gắp thú bông thời gian lâu như vậy, lúc đầu ngón tay nắm chặt xu do dự có nên tiếp tục bỏ xèng không, anh đều không đành lòng hối hận đã dẫn cô đến đây, hẳn nên dẫn cô đến chơi ở một nơi không cần tiêu tiền. Nhà cô chỉ có nguồn thu duy nhất ở việc bố cô sửa xe, cô hiểu chuyện như vậy, tất nhiên sẽ không vung tay quá kể là anh và Bành Tình Dương hay là Triệu Thù, bọn họ đã có thói quen tiêu tiền như Dữ đứng dậy, đi đến trước mắt gắp thú bông bên biết một mẹo nhỏ của máy gắp thú bông, thật ra cũng không hẳn là bí quyết gì, chính là cứ đứng ở đấy gắp mãi đến khi gắp được mới thôi, mỗi máy đều thiết lập một xác suất, gắp không ngừng kiểu gì cũng tiếng qua đi, anh gắp được năm khu trò chơi điện tử có túi đựng chuyên dùng đựng thú bông, có thể đeo trên vai, anh yêu cầu hai cái túi, dự định tất cả thú bông đẹp đều gắp một Thần ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bóng hình cao cao, anh cũng thích thú bông?Bành Tĩnh Dương cùng Triệu Thù đi tới, cậu vừa mới thi đấu với Triệu Thù, bị Triệu Thù đánh cho tơi bời hoa lá, qua đây hít thở chút không khí, thuận tiện nhìn xem Tần Dữ và Bồ Thần tiến triển được thế nào rồi.“Móa, cậu lợi hại như vậy hả!” Triệu Thù nhấc cái túi kia nhìn thử, đã gắp được 6 con rồi. “Thành thật khai báo đi, có phải có bạn gái ở Bắc Kinh không?” Ngoại trừ gắp thú bông cho nữ sinh mình thích ra, sẽ không có nguyên nhân thứ Bồ Thần đi tới thì nghe được những lời này của Triệu Dữ chuyên tâm gắp thú bông, mãi mới nói “Có.”Trong lòng Bồ Thần chợt giật mình, không thể nói rõ là cảm giác gì. Nhưng ngẫm lại, anh có bạn gái cũng không có gì kỳ lạ, trông đẹp trai như vậy, không có hình như mới không bình chừng dừng lại không đến ba giây, Tần Dữ xác định xong ấn phím, quay đầu nói với Triệu Thù “Mấy người.”Có mấy người bạn điệu này của anh, lại khiến người ta cảm thấy như đang giấu đầu hở cuộc là có hay không có, Bồ Thần không chắc chắn.“Lại gắp được một con!” Triệu Thù kinh ngạc hô Dữ nhét thú bông bắt được vào trong túi, tiếp tục đi đến trước máy gắp thú bông tiếp theo, anh lấy ra thẻ hội viên đưa cho Bành Tĩnh Dương “Không biết lần sau đến là khi nào, các cậu tiêu sạch xu trong này đi, để bên trong cũng lãng phí.”Bành Tĩnh Dương cùng Tần Dữ xưa nay không khách khí với nhau, đến bây giờ Tần Dữ cũng chưa làm thẻ học sinh, hai người đều dùng Thù thì càng không khách khí, cô quyết định giữ lại xu trong thẻ đến nghỉ đông chơi, “Cảm ơn ông chủ Tần đã mời khách. Thần Thần, đi thôi, chúng ta đi đổi xu.”Bồ Thần ngại không muốn lấy quá nhiều, tình huống của cô không giống Triệu Thù, bản thân không có tiềm lực kinh tế kia để đáp lễ, vô hình trung đã mất đi sức mạnh có thể chơi thoải mái khi người khác mời cầm tượng trưng một chút, toàn dùng để gắp búp họ chơi đến 7 giờ tối, Tần Dữ gắp được tổng cộng 35 con, chia ra đựng ở hai Bồ Thần chơi cả buổi chiều chỉ gắp được hai con, cô đã rất thỏa đêm dần dày đặc, bọn họ tách ra ở dưới lầu trung tâm thương Triệu Thù đến đón cô ấy, Bành Tĩnh Dương là hàng xóm của cô ấy nên đi nhờ Thần vẫn luôn nhìn bóng dáng Triệu Thù và Bành Tĩnh Dương rời đi, trong lòng lại nghĩ Triệu Thù không đi cùng cô, đến lúc đó trong xe chỉ có cô và Tần Dữ, sợ là sẽ rất xấu Dữ lại như có điều suy nghĩ nhìn qua Bồ đường về nhà, ngồi ghế sau cùng Bồ Thần chính là hai túi thú bông, thỉnh thoảng cô ngó một Thù không ở đây, trong xe cực kỳ tĩnh động trong túi Bồ Thần rung lên, Tần Dữ gửi tin nhắn cho cô, cô ngẩng đầu nhìn anh, anh hơi vùi trong ghế phụ lái, bị lưng ghế che mất, cô chỉ nhìn thấy bờ vai của thể là tài xế ở trong xe, anh không tiện nói chuyện trực tiếp.[Ngày mai muốn đi đâu chơi?] Anh Thần không hề nghĩ ngợi từ chối anh [Ngày mai tớ phải đến nhà họ hàng, không có thời gian.] Cô không đi đâu hết, chỉ là không muốn anh chiêu đãi nhiều lẽ anh thật sự có bạn có một điều, gia đình ba người bọn họ điều kiện tốt, đi chỗ nào chơi cũng tùy tiện tiêu tiền, cô không có điều kiện mỗi ngày đều ra ngoài chơi như Dữ [Hôm nay khiến cậu mất hứng, sau này lại dẫn cậu đến chỗ khác.]Bồ Thần sợ bị Tần Dữ nhìn ra tâm sự, vội vàng giải thích [Không có đâu, tớ chơi rất vui, cảm ơn cậu.]Tần Dữ muốn nói, sự mất mát của cậu đều viết hết trên mặt rồi, chỉ là bản thân cậu chưa phát hiện mà thôi. Sớm biết cả buổi chiều Bành Tĩnh Dương và Triệu Thù như hình với bóng, anh không nên gọi Triệu điều Triệu Thù là cô gái xinh đẹp lại cởi mở như vậy, cho dù Bành Tĩnh Dương thích cô ấy, anh cũng không cảm thấy kỳ tô dừng ở đầu ngõ, bên trong đường hẹp, không tiện quay đầu, Tần Dữ không để lái xe đi vào, anh tháo dây an toàn, đẩy cửa Thần ôm hai con thú bông xuống Dữ đi đến cửa sau ô tô, mở cửa xe, cầm hai túi thú bông mặt Bồ Thần kinh Dữ vòng qua bên cạnh cô, “Đi thôi, đưa cậu về.”Bồ Thần [Không cần, bố tớ còn ở trong tiệm.] Đoạn đường có mấy chục mét, trên đường còn có người đi lại, lúc này mới vừa qua 7 giờ tối, thật sự không cần Dữ vác hai túi thú bông, trực tiếp đi về phía Thần sải bước đuổi theo anh, [Mấy con thú bông này sao cậu không để trên xe?]Tần Dữ quay đầu nhìn cô, nói “Tặng cho cậu, đặt trên xe thì còn đưa thế nào nữa.”Bồ Thần vẫn nhớ câu nói có bạn gái của anh ở khu trò chơi điện tử, cô từ chối [Cảm ơn cậu, tớ có thú bông rồi, cậu tặng bạn gái mình đi.]Tần Dữ “Tớ còn chưa yêu đương bao giờ, lấy đâu ra bạn gái?” Anh kịp phản ứng lại vì sao Bồ Thần bảo anh tặng bạn gái, giải thích “Nếu không nói như vậy, Triệu Thù cũng không tin, lại muốn ép hỏi.” Nói không chừng Triệu Thù sẽ còn giành thú bông anh gắp nói anh không có bạn gái, Bồ Thần đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, bước chân không khỏi nhẹ nhàng, sự rầu rĩ không vui cả tối lập tức không thấy tăm trước chính là tiệm sửa xe, đèn bên trong vẫn Dữ dừng chân, đứng mặt đối mặt với Bồ Thần, anh đưa hai túi thú bông cho cô “Tớ không có hứng thú với đồ chơi có lông, gắp thú bông chỉ là thỏa mãn ham muốn sảng khoái thôi, cầm về cũng bị mẹ ném đi, mẹ tớ không thích trong nhà bày những thứ này, giúp tớ thu nhận chúng đi.”Đón ánh đèn đường chiếu sáng, anh không tìm thấy bất kỳ sự không vui nào trong mắt Bồ Thần, sự mất mát trên mặt cô trước đó đã bị quét sạch, khóe mắt cũng có ý ra thú bông có thể chữa hết mọi sự không vui của Tĩnh Dương không thích cô, anh không có cách nào cả, cũng không giúp được khiến cô vui vẻ, anh vẫn có thể làm được. Về sau anh sẽ thường xuyên dẫn cô đi gắp thú bông, nghe nói cứ qua một khoảng thời gian máy gắp thú bông sẽ được thay mới bên trong, không bao giờ gắp có thể gắp cùng cô mãi mãi.
thế giới tĩnh lặng và anh